📞

Cô gái tóc vàng của Saddam Hussein

08:31 | 15/11/2010
“Cô gái tóc vàng” là tên gọi yêu quý mà Saddam Hussein từng dành để gọi người tình Parisoula Lampsos. Sắp tới, cuốn hồi ký Tôi là người đàn bà của Saddam Hussein của Parisoula Lampsos sẽ được xuất bản tại Mátxcơva. TG&VN xin trích giới thiệu với bạn đọc một vài đoạn thú vị từ mối tình khá kỳ lạ này.
Parisoula Lampsos và Saddam Hussein.

…Trước khi gặp Saddam, tôi sống cuộc đời quý phái ở Baghdad. Tôi không biết gì về chính trị, tự gọi mình là cô gái châu Âu, vì gia đình tôi theo đạo chính thống Hy Lạp. Khi chúng tôi gặp nhau, tôi 16 tuổi, Saddam đã gần 30, nhưng sự cách biệt tuổi tác không đóng một vai trò như là sự khác nhau về nguồn gốc xuất thân của chúng tôi. Saddam sinh ra trong gia đình nghèo ở nông thôn gần Tikrit, phía Bắc Baghdad. Bố ông hoặc chết, hoặc mất tích trước khi Saddam ra đời. Mẹ Saddam đi bước nữa và phần lớn tuổi thơ của ông trôi qua trong ngôi nhà của ông chú ở Baghdad. Có một sự cách biệt rất lớn giữa cuộc đời tôi và Saddam, và điều đó đặt tôi vào thế bất lợi. Saddam từng trải và thường xuyên tìm cách trả thù quá khứ. Còn tôi không biết gì ngoài sự xa hoa và những điều cha mẹ nói với mình. Tôi tự hào về gốc gác của mình.

Tôi cũng thường tự hỏi, vì sao đến giờ tôi vẫn sống, trong khi nhiều người gần gũi với Saddam đều bị giết hại. Và vẫn như ngày xưa, tôi không biết ở tôi có điểm gì hấp dẫn Saddam. Có lẽ, trong thế giới của ông, tôi là người duy nhất không sợ đánh mất mình. Ông thường nói với tôi: Em đừng bao giờ thay đổi, Parisoula ạ. Hãy mãi mãi là con người như em vốn có.

* * *

Vào buổi tối thứ Sáu định mệnh tháng 8/1968, từ nhà Harut vọng ra tiếng nhạc máy hát. Đúng lúc đó có ba người đàn ông bước vào, một người ngay lập tức khiến tôi chú ý. Ông ăn vận lịch sự: áo vét lụa màu xanh và sơ mi trắng. Đó là Saddam Hussein. Tôi chú ý trước nhất tới cặp mắt của ông. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cặp mắt ai kỳ lạ như vậy. Chúng lấp lánh như kim loại. Tôi nói với ông: Ông có cặp mắt như mắt mãnh thú, cũng lạnh lùng như vậy. Có thể vì những lời đó, kẻ khác đã bị xử tử, nhưng chúng chỉ làm Saddam bật cười.

Một lát sau, mọi người đi hết, để lại tôi một mình với Saddam. Ông ôm eo tôi, mở cánh cửa căn phòng sơn màu trắng. Giữa phòng đặt một chiếc giường rất lớn phủ vải ga trắng tinh, trên đó là một bông hồng đỏ. Ông nói: Tôi muốn làm cho cô gái châu Âu thích. Em thấy thế nào?

Tôi không thể nói dối. Tất cả thật mỹ mãn. Tất cả đều được lựa chọn vì tôi: món ăn, bầu không khí, âm nhạc, hương thơm. Chỉ cần nhìn thấy bông hồng đỏ nằm trên tấm vải phủ giường trắng là tất cả mọi ý nghĩ dường như biến mất. Bước vào phòng, tôi là cô gái, còn bước ra là một người đàn bà.

Giờ đây, tôi biết rất rõ rằng ngoài tôi ra đã có hàng ngàn phụ nữ chung chăn gối với Saddam. Nhưng lúc bấy giờ, tôi không nghĩ tới điều đó. Tôi đã phải lòng ông. Những người phụ nữ khác kém may mắn hơn tôi. Và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ngạc nhiên bởi những cảm giác thích thú như vậy với một người đàn ông tàn bạo. Những năm về sau, tôi thường ngắm Saddam ngủ. Gương mặt mệt mỏi. Vũ khí luôn để ở đầu giường. Thậm chí trong giấc ngủ, ông cũng không thể thư giãn: những nỗi sợ hãi và hoài nghi không cho phép ông yên giấc. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn ông: Phải chăng đây là người đàn ông ấy?

* * *

Hôm nay, khi nhớ lại những cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình với Saddam, tôi nhìn sự việc theo cách khác. Tôi biết ông thường xuyên có quan hệ với các cô gái trẻ đẹp. Các con trai của ông cũng vậy. Những người đàn ông dòng họ Hussein luôn quyến rũ các cô gái bằng những lời hứa hẹn hoặc đơn giản là đe dọa tra tấn. Quan trọng là kết quả, chứ không phải phương tiện. Tôi không nghĩ rằng người ta đối xử khác với tôi. Sự khác nhau duy nhất là quan hệ của tôi với Saddam không kết thúc, mà kéo dài nhiều thập kỷ. Saddam từng nói: Em sẽ mãi mãi là của tôi. Tôi sẽ giết em trước khi chia tay với em!

* * *

Saddam Hussein thích bóng tối. Trong bóng tối, ông cảm thấy an toàn. Quân đội của ông thường tấn công vào ban đêm. Đêm đêm những chiếc ôtô màu đen ập đến bắt người. Máy bay của Saddam cất cánh trước khi những con chim đầu tiên thức dậy. Dưới lòng đất Baghdad, ông cho đào một hệ thống đường ngầm để có thể đi lại mà không ai biết. Và càng cao tuổi, ông càng thích xây cho mình những hầm bí mật. Sau này khi người Mỹ tìm thấy Saddam trong một boong-ke dưới lòng đất, tôi không chút ngạc nhiên. Suốt đời Saddam sống trong bí mật. Dưới ánh sáng, ông cảm thấy không an toàn. Nói chung, Saddam không bao giờ cảm thấy an toàn. Chính vì vậy, ông mới có nhiều người đóng thế. Sự tồn tại của họ khiến ông yên tâm.

* * *

Phương pháp lãnh đạo của Saddam Hussein không có gì mới mẻ hay đặc biệt, nhưng vì trong nước cũng như ở nước ngoài, có nhiều người cần đến Saddam. Các công ty từ khắp nơi trên thế giới đầu tư vào Iraq. Ngành công nghiệp khai thác dầu mang lại hàng đống tiền và đẻ ra nhiều nhà giàu mới. Ai cũng có việc làm. Các nhà máy được hiện đại hóa, không ai bị đói, thậm chí phụ nữ cũng có nhiều quyền hơn. Và nhiều người coi đó là công lao của Saddam.

Tôi là người tình của một nhà độc tài mà ai cũng sợ. Tôi và Saddam gặp nhau thường xuyên. Tất cả mọi người biết điều đó và tất cả đều im lặng. Nhưng khi Saddam vẫn cầm quyền, ở bên cạnh ông, tôi cảm thấy an toàn. Ông thường nói với tôi: Em là bông hoa tôi đã ngắt được và chỉ thuộc về tôi. Hoặc là: Vì tôi không muốn sống thiếu em, sharka (cô gái tóc vàng). Em luôn luôn ở bên tôi. Đôi khi, tôi làm Saddam bật cười. Lúc đó ông thốt lên: Ồ, tôi biết làm gì với em? Em điên thật rồi! Và cũng có lúc để trêu chọc Saddam, tôi làm ra vẻ ghen tuông, hỏi: Ông có bao nhiêu người phụ nữ khác? Tất nhiên, tôi cũng luôn phải phỏng đoán tâm trạng của Saddam để không làm ông nổi cáu. Còn nhớ, một lần tôi hỏi về những người phụ nữ khác trong cuộc đời ông. Saddam ngồi trên ghế bành, tôi cứ mải thao thao, bỗng nhiên ông rút súng lục và nhả ba phát đạn lên trần nhà. Lạy Chúa! Tôi sợ hãi đến mức tưởng mình sắp chết. Ông hét lên: Im ngay, cô gái tóc vàng!

* * *

Tôi không thể tha thứ cho những tội ác mà Saddam đã gây ra cho tôi và những người khác. Tôi không thể hiểu nổi khát vọng quyền lực của Saddam, nhưng mỗi dân tộc có một người lãnh đạo của mình. Người Iraq đã biến Saddam thành lãnh tụ của mình bởi vì ông đã làm vừa lòng họ, ít ra là hồi trẻ. Đất nước muốn nhìn thấy một con người mạnh mẽ và quyền uy, có khả năng vỗ ngực mà nói: Tôi quyết định. Hãy làm như tôi nói.

Tôi sẽ không quên cái ngày truyền hình chiếu cảnh quân Mỹ lôi Saddam Hussein bẩn thỉu từ dưới đất lên. Trái tim tôi rỉ máu vì ông ấy cũng là một con người, một con người gần gũi với tôi…

Trần Hậu (Theo Mk.ru)